abstract
| - “Naotsugu, chú ý bên phải!” “Biết rồi, cứ để đó cho tớ!” Naotsugu hét lên đáp lại lời cảnh báo của Shiroe, rồi vung cái khiên bạc của mình lên hạ gục con Triffid (Cây ăn thịt người). “Chúa công!” Chỉ với một chiêu, Akatsuki đã cản được sợi dây thường xuân màu xanh xoắn xít đang lao tới từ phía bên trái, rồi ngay sau đó cô cúi thấp người xuống lùi về vị trí phòng vệ cho Shiroe. Nơi này là vườn dược thảo ở Small Stone. Khu vực (zone) này tuy nhỏ nhưng lại có một khu vui chơi giải trí từ thời cổ để lại, thế nên nó rất khác so với đám di tích ở xung quanh. Địa hình ở đây rất phức tạp, khiến cho việc chiến đấu trở nên khó khăn hơn. “Lại nữa, hình như thế này hơi đông quá nhỉ?” “Cứ mỗi khi Naotsugu đùa một câu thô bỉ là số lượng của chúng lại gia tăng.” “Thế hóa ra là lỗi của tớ chắc?” Chẳng buồn đáp lại câu vặn vẹo của Naotsugu, Shiroe niệm ra một mũi tên ma pháp màu xanh – trắng về phía mấy con Briar Weasel (Chồn tầm xuân). Mind Bolt là đòn đánh ma pháp cơ bản của class Enchanter (Người yểm phép) – một mũi tên tạo nên từ tinh thần lực, đánh vào một đối tượng đơn lẻ. Trong lúc Shiroe nhìn về phía sinh vật trông giống kiểu thú gặm nhấm, cao tầm một mét đang rú rít và nhảy chồm chồm lên kia, thì đồng thời một biểu tượng cũng hiện lên trong đầu anh. Biểu tượng ấy chuyển thành màu xám để thể hiện khoảng thời gian hồi chiêu, và nó đang chậm rãi phục hồi lại – tựa như một cái đồng hồ cát vậy. Bao giờ nó sáng trở lại thì có thể sử dụng tiếp phép đó. Thế nhưng Shiroe vẫn còn gần 30 kĩ năng có thể sử dụng được. “Xông lên! Akatsuki, tấn công vào mạn trái của chúng!” “Rõ!” “Cứ để đó cho tớ!” Với lại, cho dù tất cả các kĩ năng đều không thể sử dụng được đi nữa thì Shiroe hiện vẫn còn hai đồng đội ở bên cạnh. “Ha, chiến thôi! Shield Smash!” Gã chiến binh giáp bạc đang lao dọc theo con đường đầy rêu và vung vẩy khiên sang bên, gạt bay kẻ địch kia chính là Naotsugu. Gã có dáng người cao, tóc cắt ngắn, đôi mắt lộ ra vẻ vui tính, và là bạn lâu năm của Shiroe. Class của gã là Guardian (Người bảo hộ). Trong số ba lớp nhân vật chiến binh có thể một mình thu hút và tank đòn đánh của đối thủ thì các Guardian được xưng tụng là có năng lực phòng ngự mạnh mẽ nhất. Ở trong Elder Tales, họ được đặt cho biệt danh là “Lá chắn không thể phá hủy”. “…Chậm quá đấy!” Một thiếu nữ, nhìn qua thì trông tựa như một chú chim yến, vọt qua khoảng trống do Naotsugu vừa tạo ra. Một sinh vật kì quái nhìn như thể một quả bóng bầu dục vỡ với những cái răng giống thủy tinh đánh tới, nhưng cô lướt qua nó và chém đứt con quái bằng thanh đoản kiếm trên tay. Cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen phất phơ trong gió ấy là Akatsuki. Cô gọi Shiroe là “chúa công” không chút ngần ngại, và cũng là bạn của anh. Class của cô là Assassin (Thích khách). Đó là lớp nhân vật với rất nhiều chiêu thức, có những kĩ năng dạng nhất kích tất sát. Trong số 12 class nhân vật trong Elder Tale thì Assassin có năng lực công kích vật lí mạnh nhất. Shiroe nhìn theo động tác của hai người kia với vẻ mê mẩn, nhưng rồi anh ta cũng vội vã xông lên. Class của Shiroe là Enchanter. Trong số ba lớp nhân vật công kích ma pháp thì Enchanter thiên hoàn toàn về hướng hỗ trợ , chuyên sử dụng các phép hỗ trợ và thay đổi trạng thái chiến đấu. Giống như mọi class dùng phép khác, khả năng phòng ngự của Enchanter rất kém. Chưa cần nói tới những bộ giáp trụ như của Naotsugu, đến cả giáp da như bộ của Akatsuki đang mặc cũng không trang bị được cho Enchanter nốt. Dưới lớp áo choàng thùng thình kia, Shiroe chỉ mặc một chiếc áo chùng và một cái quần trông khá bình thường. Là một nhân vật hỗ trợ đứng ở tuyến sau và không có bất cứ kĩ năng phòng ngự nào, Shiroe không thể đơn độc trên chiến trường được. Anh phải để ý tới các phép thuật tầm rộng (AoE) của đối phương, đồng thời nhớ kĩ rằng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu ở quá gần tuyến đầu. Thế nên đấu pháp phù hợp nhất là cẩn thận tránh bị phục kích ở phía sau, trong khi vẫn giữ khoảng cách cố định với Naotsugu và Akatsuki. Khỏi cần phải nói, vườn dược thảo ở Small Stone không phải là một khu vực có độ khó cao. Những loại quái vật có thể xuất hiện ở đây là bọn Triffid, Briar Weasel và Venom Moth (Ngài độc) có level khoảng 50. Shiroe và hai người kia đều có level là 90. Trong thế giới của game MMORPG Elder Tales, họ đều đứng trên đỉnh cao về mặt sức chiến đấu. Dù lực phòng ngự của Shiroe rất kém, nhưng với chênh lệch cấp độ như thế thì anh cũng chẳng phải nhận bao nhiêu sát thương cả. Thêm vào đó, mặc dù Naotsugu đang một mình cân một đám quái, thế nhưng với level như thế thì bất cứ ai trong tổ đội ba người này cũng có thể đơn thương độc mã đối chọi với một hai chục con Triffid giống như vậy. (Thế nhưng mà, tình hình hiện giờ…) Mới vừa rồi ba người họ đều vẫn còn có vẻ bình thản, rồi trò chuyện và cãi cọ với nhau được. Nhưng lúc này đây cả Naotsugu và Akatsuki đều mang vẻ mặt rất nghiêm túc. Trận chiến diễn ra rất kinh khủng. Dù là người có cơ thể khỏe khoắn hay là tinh thần mạnh mẽ, dù là niệm phép hay sử dụng kiếm chiêu, thì khi đối mặt với quái vật, nỗi sợ hãi vẫn sẽ còn đó. Hai chân đứng vững trên mặt đất, hai tay nắm chặt lấy quyền trượng, đó là trạng thái hiện giờ của bản thân Shiroe. Làn gió thổi lướt qua gò má, tiếng gào rú chói tai của đám quái, adrenaline liên tục bơm vào trong máu – đó là những điều mà anh cảm nhận được trong lúc này. Răng rồi nanh vuốt hiện lên trước mặt, lửa cùng với axit đánh tới. Việc nên né hay nên đỡ đòn công kích khi đứng ở trên tuyến đầu khó hơn người ta vẫn nghĩ. Để vượt qua được sự bất lợi này, chỉ có một cách là tích lũy kinh nghiệm chiến đấu – đây là kết luận mà cả ba người bọn Shiroe đã đưa ra. “Bên phải kìa!” “Được rồi!” Dù vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc, Naotsugu vẫn quay về phía mà Shiroe cảnh báo rồi vung thanh trường kiếm trên tay phải lên. Đòn đánh không gây ra được sát thương trí mạng, nhưng cũng đủ để cản trở sự di chuyển của đám Briar Weasel. Con chồn vươn nhánh tầm xuân màu lục của nó ra, vừa trợn trừng đôi mắt đỏ thẫm của nó vừa kêu lên hai ba tiếng gì đó, rồi cuộn người lại thành một quả bóng. Đòn tấn công vừa rồi đã chứng minh cho sự nghi ngờ của họ. Cả ba người đám Shiroe đều là những Người phiêu lưu level 90, nếu họ mà đụng đầu phải đám quái vật khoảng level 48 như thế này thì không thể nào lại xảy ra tình huống có “Đòn công kích thất bại” được. Điều này chứng minh rằng khả năng phối hợp chiến đấu vẫn chưa đạt yêu cầu. Dù đã đạt tới level 90 nhưng họ vẫn chưa thể sử dụng tối ưu các kĩ năng mà mình có. “Nightmare Sphere!” Đó chính là lí do vì sao cả ba người phải cố gắng thực hiện nhiệm vụ của mình tốt hết mức có thể. Shiroe đi tới kết luận này, và thi triển một kĩ năng tầm rộng. Nightmare Sphere là một trong các phép thuật diện rộng của class Enchanter. Mặc dù đây là một phép thuật công kích, nhưng sát thương nó gây ra thực tế là rất thấp. Enchanter vốn dĩ ngay từ đầu đã không thiên về ma pháp công kích rồi. So với các class khác ở cùng level, những đòn tấn công ma pháp mà Enchanter có thể thi triển đều rất yếu; đây là việc mà ai cũng biết. Kĩ năng mà Shiroe tung ra vẽ lên một đường cong rồi rơi xuống ngay giữa đám chồn và thực vật biết đi kia, sau đó nổ tung một cách dữ dội. Có vẻ như chúng chẳng gây ra được mấy sát thương cho bọn quái cả, đây đúng là minh chứng hùng hồn cho cái sự yếu ớt của class Enchanter. Dù bọn quái vật kia chỉ có level bằng cỡ nửa Shiroe, nhưng anh vẫn không thể dứt điểm chúng trong một chiêu được. Việc chỉ có thể sử dụng những đòn đánh sát thương thấp đúng là đặc trưng của Enchanter. Chính vì lẽ đó mà class này không hề phổ biến trong Elder Tale. Những người chơi đều rất tàn nhẫn khi ở trong game. Trong một thế giới mà ngôn ngữ và việc giao tiếp bị giới hạn, thì những con số là một thứ gì đó có giá trị tuyệt đối. Mặc dù đây là một thế giới trong game – mà thực ra thì CHÍNH VÌ đây là thế giới trong game – nên xã hội của thế giới này mới vô cảm và khắc nghiệt hơn so với thế giới thực. Giữa những class nổi tiếng và những class bị ruồng bỏ có sự chênh lệch rất lớn về số lượng. Thế nhưng, dù Enchanter không hề nổi bật trong mắt những người chơi bình thường khác, thi Shiroe vẫn chưa bao giờ cảm thấy không vui vì nó cả. Nếu có vài kĩ năng đặc biệt để thi triển thì quá ngon rồi, nhưng cho dù không có đi chăng nữa thì Shiroe vẫn tìm ra được cách để tận hưởng niềm vui khi chơi class này. Đấy chính là phong cách chơi của Shiroe, và thực tế là anh chưa bao giờ cảm thấy có phiền phức gì khi chơi Enchanter cả. Với lại, Shiroe cũng thích class này. Bao gồm những đặc trưng phiền phức, những kĩ năng yếu xìu cũng như sự linh hoạt tiềm tàng của nó – Shiroe có hứng thú với tất cả những điều đó. Cái class mà “đứng riêng lẻ thì phế toàn tập” ấy, lại khác biệt hoàn toàn với những điểm yếu của bản thân Shiroe – và Shiroe lại cực kì thích điểm ấy. Chiêu Nightmare Sphere mà Shiroe vừa thi triển tỏa ra một làn sóng tâm linh vô sắc trong tầm hiệu dụng của nó. Tất cả những con quái bị trúng chiêu đều bị ảnh hưởng bởi làn sóng này; dường như chúng phải chịu tổn thương tâm thần nghiêm trọng, khiến tốc độ di chuyển bị sụt giảm mạnh. Đó là phép trạng thái làm giảm tốc độ di chuyển. Nightmare Sphere là một kĩ năng có thời gian tác dụng ngắn nhưng lại có khả năng gây hiệu ứng làm chậm lên đối tượng. “Tuyệt! Cứ thế này thì đánh đấm thoải mái hơn rồi!” “Đa tạ, chúa công.” Naotsugu và Akatsuki kêu lên với vẻ phấn chấn. Ba người họ hiện giờ chủ yếu đang chiến đấu với bọn Triffid và Briar Weasel – mặc dù trông chúng có vẻ khá gớm guốc và nguy hiểm, nhưng thực ra cả hai loại quái vật này đều chỉ cao khoảng một mét mà thôi. Một khi tốc độ di chuyển của bọn chúng bị sụt giảm, thì nhóm Shiroe chỉ cần xộc thẳng vào rồi đánh bừa phứa thôi. “Được rồi, tôi đã hạ được một con!” “Bên đây cũng thế!” “Cũng được đấy, tôm!” “Đừng có gọi tôi là tôm, Naotsugu ngốc này!” Hai người này không phải là dạng chỉ những lúc có suy nghĩ tiêu cực thì mới gây gổ với nhau. Naotsugu luôn nổi bật với lối suy nghĩ tích cực của mình, còn Akatsuki mặc dù thường tỏ ra trầm lặng, nhưng nếu xét về mặt suy nghĩ thì cô không hề kém Naotsugu chút nào. Chỉ cần có cơ hội và được hỗ trợ đầy đủ thì họ có thể liên tục giết địch. Shiroe chỉ cần yểm hộ từ phía sau lưng hai người họ, nếu như có con quái nào lọt lưới thì anh chỉ cần dùng ma pháp ngăn trở nó lại rồi tung đòn kết liễu. Làm chậm tốc độ di chuyển của kẻ địch là một việc có thể khiến xoay đổi toàn bộ cục diện theo hướng có lợi cho bên mình. Shiroe hiểu rõ điều đó và biết mình nên làm gì – sử dụng những phép cầm chân dạng như Nightmare Sphere hoặc Astral Bind để ngăn trở đối phương, chiếm lĩnh lấy hoàn toàn vai trò hỗ trợ cho tuyến trên. Ngẫm lại một chút thì đây cũng không phải là chuyện gì to tát; chỉ là một chiến thuật cơ bản đã được dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần rồi. (Ít nhất thì bọn mình cũng không thể dây dưa với đám quái cấp thấp này được; mình vẫn còn chưa thử nghiệm được đội hình mới mà.) Shiroe nghĩ như vậy trong đầu. “Đỡ này!” “Haa!” Một tiếng hét sắc bén vang lên. Naotsugu và Akatsuki đều là những người chơi lâu năm và dày dạn kinh nghiệm. Chỉ cần có cơ hội là họ có thể trở thành cặp đôi phối hợp với nhau cực kì nhuần nhuyễn. Nỗi ngờ vực lúc trước của Shiroe liền tan biến. “Cứ thế mà xong thôi hả?” Naotsugu vung thanh đơn thủ kiếm của mình theo một vòng cung lớn, rũ sạch máu trên đó đi rồi mới tra kiếm vào vỏ. Đến khi hồi tâm lại thì gã mới nhận ra trận chiến đã kết thúc rồi. Shiroe gật đầu đáp lại Naotsugu, rồi giải trừ phép mà mình chuẩn bị tung ra. “Chúng ta đã đánh bại rất nhiều quái vật rồi.” “Có vẻ như không còn dấu hiệu của kẻ địch ở quanh đây, nhưng tốt nhất ta cứ nên cảnh giác một chút… Xin lỗi, nhưng hai người giải quyết hồ đám đồ drop ra được không?” Shiroe vừa lên tiếng vừa bắt đầu quan sát xung quanh. Con trỏ cảnh báo nguy hiểm trong đầu Shiroe đã chuyển từ màu đỏ sang một màu xanh yên bình, báo hiệu rằng trạng thái chiến đấu đã được giải trừ. Naotsugu và Akatsuki bắt đầu lục lọi đám item rơi ra từ những con quái mà họ đã hạ, hẳn là họ sẽ lột lấy lông của mấy con chồn. Đây là bản năng sinh tồn đã được trui rèn trong mấy tuần vừa qua. May mắn là mặt trời vẫn còn đang ở trên cao. Chắc sẽ không còn tình huống bất ngờ nào xảy ra nữa. Shiroe rút ra chai nước từ trong cái túi ma thuật của mình ra rồi hớp một ngụm, nhưng tai vẫn vểnh lên để ý xem có dấu hiệu nguy hiểm nào không. (Thật tình, rốt cục thì người lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực lại chính là mình rồi.) Shiroe thở dài một hơi. Shiroe nhìn xuống dưới chân – lộ ra từ mép của của cái áo choàng màu trắng làm từ vải thô để thích hợp cho việc hoạt động dã ngoại, là một chiếc quần dài có vẻ có chất lượng khá cao. Nếu Shiroe nhớ không lầm thì đôi giày anh đang mang được làm từ da của Thunder Elk (Hươu móng sét) – chúng rất mềm và mang lại cảm giác dễ chịu. Còn về vũ khí trên tay thì đó là một cây quyền trượng. Quyền trượng của Cú thông thái --- một item hiếm có khả năng gia tăng sức mạnh phép thuật và tốc độ niệm phép, đây chính là bảo bối của Shiroe. Nó dài khoảng hai mét, còn hơn cả chiều cao của Shiroe. Vẻ ngoài của Shiroe khiến anh trông có chút bí ẩn. Shiroe nghĩ rằng nó trông rất tuyệt – từ “tuyệt” ở đây không phải là xét theo tiêu chuẩn của thế giới thực, mà là cảm giác của con người ta trong thế giới ảo. Sau cái ngày mà sự kiện được gọi là Thảm Kịch diễn ra, mọi thứ xung quanh Shiroe và những người khác đã hoàn toàn thay đổi. Nó không hề vĩ đại hay ngọt ngào như trong các bản anh hùng ca, mà lại tràn ngập sự mỉa mai, lộn xộn, khó khăn và stress --- một “hiện thực” khác. Cái “hiện thực” được nói đến ở đây là đám quái vật mà Shiroe và bạn bè vừa mới phải đương đầu, là lí do vì sao Shiroe lại để ý mọi động tĩnh xung quanh, là đám tàn tích ẩn giấu sau cây cỏ, là những người đồng đội mang vũ khí đang lột da con mồi. Một cơn gió lạnh thổi qua cánh rừng, đem theo cùng với nó sự lạnh lẽo, cũng như để lại đằng sau nỗi sợ hãi chiến trận ngấm vào trong da thịt. Tất cả những thứ này, đều là “hiện thực” mà giờ Shiroe đang phải sống trong đó. Shiroe và bạn bè của mình đã bị giam cầm trong một thế giới mà đáng ra vốn chỉ là một trò chơi, Elder Tales. Sau khi Thảm Kịch xảy ra, mọi thứ đều đã thay đổi. (Nhưng nếu có thể đánh những trận như ngày hôm nay thì càng chiến đấu bọn mình sẽ càng kiếm thêm được nhiều tiền bạc. Lúc trở về sẽ có chăn ấm đệm êm chờ sẵn. Với lại, mình lại quen được Naotsugu và Akatsuki nên ở mức độ nào đấy, đây cũng có thể coi như là một điều may mắn rồi.) Shiroe liên tục thở hắt ra, cố gắng thay đổi những suy nghĩ u ám trong đầu sang thành cái gì đó tích cực hơn. Khung cảnh của ngày mà Thảm Kịch xảy ra lóe lên trong đầu anh. Vào cái ngày ấy, vô số những người chơi tìm chỗ trú ẩn ở Akiba. Shiroe không muốn bị ngập vào trong nỗi tuyệt vọng giống như họ. Shiroe vừa quan sát xung quanh, vừa hồi tưởng lại chuỗi những sự việc xảy ra trong cái ngày Thảm Kịch ấy.
|