About: Shomin Sample Tập 1 Chương 2   Sponge Permalink

An Entity of Type : owl:Thing, within Data Space : dbkwik.org associated with source dataset(s)

Tôi đã bị bắt cóc. Bị bịt mắt, trói hai tay, và bị ném vào ghế sau của xe hơi. Tôi bắt đầu run rẩy. Tôi cứ thế run lên trong sợ hãi tột cùng. “Bây giờ thì trả tự do cho cậu ta đi.” Cô hầu gái ngồi ghế trước nói với “khối cơ-thịt” chết tiệt kia. Với một chút tiếc nuối, tên đực rựa sáu múi dừng “quấy rối” tôi với cái bàn tay “ghê tởm”, thay vào đó hắn bắt đầu cởi dây trói và bịt mắt cho tôi( OMG mừng quá!). (WTF) Sao cái tên đực rựa-cơ bắp cứ phô ra cái nụ cười “mời gọi” vậy, tôi cố hết sức “di chuyển” ánh mắt mình ra chổ cửa kính của xe. “Tôi đã cẩn thận “giữ giùm” cậu rồi.” “Hãy làm đi.”

AttributesValues
rdfs:label
  • Shomin Sample Tập 1 Chương 2
rdfs:comment
  • Tôi đã bị bắt cóc. Bị bịt mắt, trói hai tay, và bị ném vào ghế sau của xe hơi. Tôi bắt đầu run rẩy. Tôi cứ thế run lên trong sợ hãi tột cùng. “Bây giờ thì trả tự do cho cậu ta đi.” Cô hầu gái ngồi ghế trước nói với “khối cơ-thịt” chết tiệt kia. Với một chút tiếc nuối, tên đực rựa sáu múi dừng “quấy rối” tôi với cái bàn tay “ghê tởm”, thay vào đó hắn bắt đầu cởi dây trói và bịt mắt cho tôi( OMG mừng quá!). (WTF) Sao cái tên đực rựa-cơ bắp cứ phô ra cái nụ cười “mời gọi” vậy, tôi cố hết sức “di chuyển” ánh mắt mình ra chổ cửa kính của xe. “Tôi đã cẩn thận “giữ giùm” cậu rồi.” “Hãy làm đi.”
dcterms:subject
dbkwik:sonako/prop...iPageUsesTemplate
abstract
  • Tôi đã bị bắt cóc. Bị bịt mắt, trói hai tay, và bị ném vào ghế sau của xe hơi. Tôi bắt đầu run rẩy. Tôi cứ thế run lên trong sợ hãi tột cùng. “Bây giờ thì trả tự do cho cậu ta đi.” Cô hầu gái ngồi ghế trước nói với “khối cơ-thịt” chết tiệt kia. Với một chút tiếc nuối, tên đực rựa sáu múi dừng “quấy rối” tôi với cái bàn tay “ghê tởm”, thay vào đó hắn bắt đầu cởi dây trói và bịt mắt cho tôi( OMG mừng quá!). Tên đực rựa cơ bắp mà tôi đã “phải” dùng đùi hắn để làm gối, nói chung là có dáng vẻ “hoàn mĩ”(kiểu như Ngực nở-mông to-8 múi) và hắn ta mặc bộ đồ màu xanh, trông giống như của Quân đoàn thống nhất(ở đây mình dịch như vậy vì bản Eng chỉ ghi Corp uniform nên không biết loại nào !!!) (WTF) Sao cái tên đực rựa-cơ bắp cứ phô ra cái nụ cười “mời gọi” vậy, tôi cố hết sức “di chuyển” ánh mắt mình ra chổ cửa kính của xe. Những gì bên ngoài mà tôi có thể trông thấy là hàng loạt những cách đồng rộng thênh thang cùng với các dãy núi trải dài. Chúng tôi chưa đi du lịch hơn một vài tiếng đồng hồ bao giờ cả. (Ôi!! Thấy là…) Mặc dù, Nhật Bản thường bị coi là một trong những nơi đông đúc, nó vẫn luôn được bao bọc bởi những quang cảnh kì vĩ và đồ sộ, và đó là một phần lớn những vùng đất không có dân cư. Bất cứ ai đã từng sống ở vùng nông thôn của nước Nhật, dù chỉ trong thời gian ngắn, cũng sẽ hiểu rõ điều này. Đi được bao lâu rồi ta? Tôi thọc tay vào túi và—— nhận ra điện thoại đã bị cướp mất.(What on earth is this!!!). “Tôi đã cẩn thận “giữ giùm” cậu rồi.” Cô hầu gái ngồi phía trước nói. Cô ta cũng giới thiệu mình tên là Kujou Miyuki. Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng (hay còn gọi là rất cool~) của cô ấy phản chiếu qua gương chiếu hậu. “Tôi sẽ “hoàn trả” lại nó sau. Cậu, và mọi vật sở hữu của câu, sẽ được “đối đãi” như [ một Mẫu vật…] quý giá(V.I.P) của các học sinh” “[Như một Mẫu vật]…?"(cái q*ai gì nữa đây) “Tôi sẽ giải thích kỹ hơn khi chúng ta đến nơi.Cậu hãy nghĩ ngơi một chút đi.” Nói xong cô ta dùng mắt ra hiệu với cái tên đực-rựa lúc nãy. Gyuu—♥ (Chịu chết chứ không biết âm thanh mà thằng G*y này phát ra là gì!!!) Tôi bất ngờ bị ôm thật chặt, (ngực áp ngực, mông áp đùi LOL) bởi vô số những cơ bắp lực lưỡng kia! “Hiii—?!” (- -” bị như vậy chắc "chớt" quá!) ÔI KHÔNG THƯỢNG ĐẾ! DA THỊT NÀY RẮN CHẮC QUÁ! TO QUÁ! MÙi HƯƠNG QUYẾN RŨ QUÁ Đi ~! PHẢI LÀM GÌ CHO XỨNG VỚI ĐẶC ÂN NÀY ĐÂY?!(p/s: đây là giọng của thằng GAY-cơ bắp nha! -_- “Xin hãy bình tĩnh lại một chút——và ôm cậu ấy chặt hơn đi.” Trong khi cả cơ thể bị chôn vùi bởi những cơ ngực lớn cùng với các bắp tay cuồn cuộn, tôi đã lo sợ bản thân sẽ không bao giờ tỉnh lại trước cái hiện thực tàn nhẫn này(T_T), nó thậm chí còn khủng khiếp hơn bất kì cơn ác mộng nào, ngay lúc đó —— chiếc xe dừng lại.( Cá chắc là Main mừng đến khóc luôn !!!) Phía trước là một đường hầm. Nó không có cả nhựa đường, dường như nó sẽ dẫn đến một con đường núi mòn mà có lẽ ta thường đi qua nhưng không để ý lắm. Các cửa trước và sau của xe liền bật mở. Tài xế, củng như “tên đực rựa” đã ôm tôi “rất đỗi yêu thương”, bước ra. “Cảm ơn mọi người vì đã làm việc chăm chỉ.” Hai “Đực rựa” đã đi ra, và thay cho họ là – hai “nàng” hầu gái.(GATO quá!!!) Những người đã đi ra, họ vào một chiếc xe khác và đi sau xe chúng tôi. Trong xe bây giờ, là một sự thay đổi hoàn toàn khác, tất cả mọi người trừ tôi ra đều là nữ cả. “Hầu gái trưởng, có phiền không nếu chúng ta khởi hành ngay?” Cô hầu gái ngồi ở ghế tài xế lúc này, hỏi Kujou Miyuki. “Hãy làm đi.” Chiếc xe bắt đầu chuyển động lại—— và đi vào đường hầm. Những ánh sáng đèn màu hổ phách từ nơi nào đó chiếu vào. Nó trông rất gọn gang và sạch sẽ đến nỗi khó có thể tưởng tượng họ đang đi đến một địa điểm xa nào đó. Không ai nói một lời nào. Tôi cảm thấy hơi kho1 chịu vì sự thay đổi đột ngột của áp suất không khí như đang ùa liên tục vào tai, và thậm chí tôi còn thấy căng thẳng hơn lúc trước nữa. Tôi nhìn sang người giúp việc bên cạnh. Cô ta đẹp đến mức nếu thấy cô ấy xuất hiện trên tạp chí thì tôi cũng không mấy ngạc nhiên đâu. Khi nhận thấy ánh mắt “chăm chú” của tôi, cô ấy quay sang và mỉm cười. Lúc đó tôi đã rất bối rối và chuyển nhanh hướng nhìn ra đằng trước xe. Tôi không hề có một manh mối gì cho những việc đang diễn ra. Cuối cùng cũng thấy được cửa ra. Điều gì đang chờ đợi đằng sau cái đường hầm dài đây. Là một học viện. Quang cảnh dần hiện rõ ra trước khi xe đi xuống dốc. Nó hoàn toàn được bao xong quanh bởi các dãy núi. Nó dường như là một địa thế “lòng chảo”,khi nằm trên một bãi đất rộng rãi với xung quanh là những bức tường thiên nhiên hùng vĩ. Có vô số các tòa nhà, bãi cỏ, sân tennis, những vườn hoa, kiến trúc Nhật Bản, một trang trại ngựa, hay thậm chí có cả một hồ nước với các du thuyền đang neo đậu. Hồ nước dường như cùng hương sắc với bầu trời và nhìn hai thứ như một vậy. Chúng tôi từ từ tiến xuống con đường lát đá, được trải dài bởi những hang cây xanh cao chót vót. Sau cùng chúng tôi dừng chân trước một cánh cổng lớn. “Đây là trường nữ Seikain,”- Kujou Miyuki nói. “Kể từ bây giờ, học viện này sẽ là nơi câu theo học.”
Alternative Linked Data Views: ODE     Raw Data in: CXML | CSV | RDF ( N-Triples N3/Turtle JSON XML ) | OData ( Atom JSON ) | Microdata ( JSON HTML) | JSON-LD    About   
This material is Open Knowledge   W3C Semantic Web Technology [RDF Data] Valid XHTML + RDFa
OpenLink Virtuoso version 07.20.3217, on Linux (x86_64-pc-linux-gnu), Standard Edition
Data on this page belongs to its respective rights holders.
Virtuoso Faceted Browser Copyright © 2009-2012 OpenLink Software