abstract
| - Lớp học của tôi bị bao vây bởi những kẻ khủng bố Đó là vào tháng 4, khi mà khoảng thời gian hướng dẫn cho việc học kết thúc, thì lúc này đây, cái việc giáo dục tại trường này mới lộ ra những cái ‘răng nanh’ của nó. Quá mệt… quá đuối… và hôm nay là thứ 3 rồi. Tôi ghét cay ghét đắng lịch học của thứ 3. Nó là điều tồi tệ đáng nguyền rủa nhất. Trong khi tôi đang nghĩ bang quơ, mơ màng trong lớp học —— Tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy năng nề nhưng đều đăn vọng từ hạnh lang. Nó đến từ vô số những bóng đen đang tiến gần lại đây. FWUUM—!Họ mở như ném cánh cửa và nhìn thẳng vào trong phòng học. Những người đàn ông mặc cảnh phục cứ như Biệt đội đặc nhiệm SWAT vậy, đứng xếp thành hàng chắn ngang bảng đen – Nhìn là thấy không phải dân Nghiệp dư rồi. Người đàn ông đứng giữa yêu cầu. Giọng ông ta vừa trầm vừa bĩnh tĩnh phát ra từ từ giống hệt những tên trùm khủng bố tôi từng nhìn thấy trên các bộ phim; nó chợt khiến tôi ớn lạnh đến tận xương sống. Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi “đóng băng” nép phía sau bục giảng. Cả chúng tôi cũng đứng im như tượng. Vài đứa con gái bắt đầu khóc. “K-Kimito…” Phía sau, Eri, nhỏ bạn thời thơ ấu, đang túm lấy đồng phục của tôi. “ Hãy bảo vệ Eri.” Những lúc như thế này, sao nhỏ ấy thật dịu dàng theo một cách nào đó. Nhưng rồi… “… Yare,yare(giọng cười của thằng này thật là bá cái xì đạo). Có vẻ đến lúc trình diễn sức mạnh thật sự của bản thân đây?” Ở ghế trước mặt tôi, Yamanaka từ từ đứng dậy. Không bao giờ nổi bật trong lớp, 2 tính chách “đặc biệt”, của tên Yamanaka. này là – thường ngủ gật trong phòng học hoặc nhìn ngu ngơ ra cửa sổ- và là người bước đến gần bọn khủng bố, tách biệt bản thân với thế giới, đi kèm với vẻ mặt tràn đầy tự tin. “Hehe… GUEEEH—!”(giọng cười thật quá k*nh d*) Ai đó cần phải cho tên Yamanaka này “bình tĩnh” lại trong trong vòng 2 giây, ngay!!! Tôi cố tình nói to, với hy vọng có thể nhắc tên khùng này, chỉ mới vừa đăng ký tham dự câu lạc bộ Karate thôi… Mọi người đều đứng im thin thít, chỉ duy nhất một tiếng động phát ra từ lời xin lỗi “chân thành” nhưng lại nói "ngọng" theo kiểu “phương ngữ-tiếng lóng Kansai” nghe rất~giả tạo, “Lỗi tại tui”—— ngay lúc ấy… Một hầu gái bước vào. Một. Nàng hầu. Trước hết, chắc chắn cô ta phải là “Hàng chất lượng cao”. Nói thế đủ để hiểu, nếu bạn so sánh cô ấy với những hầu gái mà bạn thường thấy ở Akiba, thì từ chất lượng đồng phục đến cái “Level” hoàn toàn khác xa nhau. Tôi khẻ nuốt nước miếng(ực ~)- cùng với những đứa bạn cùng lớp khác(ực, ực ~) Cô ta có vẻ trẻ hơn tôi một chút. Mái tóc được cắt theo kiểu Bob và đôi mắt đen tuyền, sâu đến hút hồn. Cô có dáng vẻ của một nàng công chúa, yêu kiều và cái nhìn lanh lùng đến “gai” người, tới mức nên dùng với thuật ngữ “Super S Porcelain Doll” để miêu tả. Cô gái này. Cô ta hướng ánh mắt đến tôi—— và nói: “Kagurazaki Kimito.Cậu đã được chọn.”
|